EM NHỚ ANH...!
Em nhớ anh chiều Nhạn Nam vàng úa,
Nhánh lá vàng hay nỗi nhớ đang rơi.
Này cố nhân ơi, nơi mình gặp đó,
Giờ phút này chỉ còn gió và mưa...
Em nhớ anh tìm anh miền tuyết trắng,
Gửi nỗi buồn vào ngọn gió lạnh căm.
Trường Bạch Sơn nơi ấy rất xa xăm,
Từng bông tuyết như lòng em lạnh giá.
Em nhớ anh tìm về Tây Hồ đó,
Cành liễu buồn hay là cõi lòng em.
Anh hãy nhìn trong dòng nước kia xem,
Đôi cá lượn xoay vòng cùng hạnh phúc.
Em nhớ anh ngày đêm em cất bước,
Gió Thái Hồ lại mây nước Tung Sơn.
Cố quên anh nhưng lại càng nhớ hơn,
Cánh phượng tàn cùng tim em mòn mỏi.
Em nhớ anh nhưng tìm anh không thấy,
Quá mỏi mòn tim héo úa gầy hao.
Ngừng nhớ thầm và cũng chẳng ước ao,
Tìm đến chốn Nga Mi Sơn dừng bước.
Không nhớ anh và rồi sẽ quên anh,
Cầm đơn đoản ngày đêm em cất bước.
Chốn giang hồ biết bao người xuôi ngược,
Em lạnh lành cất bước lúc gặp anh!
NỖI NHỚ
Có những lúc trong chuỗi ngày tẻ nhạt
Nỗi nhớ anh lặng lẽ đến không ngờ
Như ở giữa những cánh đồng bát ngát
Kẻ si tình buông nhỡ một vần thơ.
Là cố cười nhưng lòng không vui được
Và bước đi nhưng chẳng thể nào quên
Không giữ lời chưa phải là bội ước
Dù nhớ anh đâu hẳn phải gọi tên.
Bao yêu, ghét, vui, buồn và hạnh phúc
Ích kỷ chưa – Anh cất giữ riêng mình
Ðể em lại - đoạn đường dài phía trước
Với ngút ngàn thương nhớ lấp bình minh.
Những con phố giờ không còn biết hát
Những hàng cây nay thôi hết nói cười
Tường ngói đỏ màu cũng thành nhợt nhạt
Vì mỏi mòn nên trước ngõ… hoa rơi.
Những lúc anh thấy mây trời bàng bạc
Có hỏi rằng “Em còn đợi một mình?”
“Em vẫn thế, vẫn những ngày tẻ nhạt
Với ngút ngàn thương nhớ mỗi bình minh.
(HCM)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]